TẬP TRẬN
Kháng nguyên là kẻ trộm
Kháng thể là chủ nhà
Khi kháng nguyên đột nhập
Thì kháng thể xông ra.
Nếu vít xăng bất hoạt
Chỉ có "hình nộm" thôi
Nhưng thằng Tàu giảo hoạt
Nên trà trộn cả "người".
Vì thế nên tập trận
Kháng thể thua kháng nguyên
Đạn thật bay chíu chíu
Bên kháng thể quy tiên.
KIỆN
Bắc thang lên hỏi ông Giời
Chích China vắc, đi đời, kiện ai?
Ông Giời mắng một tràng dài
Mày ngu thì chích, kiện ai bây giờ?
NÓI KHÔNG
Tôi không là ai cả
Chỉ là một người dân
Thằng quan mà bán nước
Là tôi gọi "gian thần".
Bạn đừng là ai cả
Hãy chỉ là dân thôi
Nước Việt ta độc lập
Của chung của mọi người.
Đảng chỉ là một nhúm
Trong trăm triệu dân Nam
Hãy nói "không" với đảng
Khi chúng phá giang san.
QUÂN VÀ GIẶC
Sức mạnh đường phố, là thế mạnh của nền dân chủ phương Tây, khi họ đấu tranh đòi quyền lợi chính đáng.Họ phản kháng trên đường phố, kết hợp giữa ôn hòa với bạo động (nếu bị đàn áp) một cách linh hoạt.
Họ không cần lãnh tụ, nhưng họ đều là những con người quen hành động độc lập.
Hiệu ứng đám đông, có chăng, cũng chỉ tác động đến họ trong một lúc nhất thời, họ sẽ tự biết nên đi đâu, làm gì.
Còn ở đây, chúng ta có quá nhiều những kẻ hèn nhát, tham lam và ích kỷ, chỉ muốn hô hào thay vì hành động.
Nền tảng mạng xã hội, chỉ nên là phương tiện trợ giúp, chứ không phải là trận địa chính như hiện nay.
Ở đâu cũng nên là chiến trường, phải ưu tiên những trận địa nào mà kẻ giặc không thể, hoặc khó thấy người chiến sỹ.
Sự háo danh sẽ giết chết bất kỳ ai, trước khi họ bị giặc giết.
Đánh giặc, thì phải thắng.
Dù có chấp nhận hy sinh, cũng phải thắng.
Quân đến, quân đi...
Như gió thoảng.
Như mưa sa.
Như chớp giật.
Không ai thấy.
Không ai nghe.
Không ai biết.
Không ai hay.
VỠ TỔ
Dân tìm quanh, dáo dác
Dân cứu trợ lẫn nhau
Lúc nước sôi, lửa bỏng
Nào thấy chú phỉnh đâu?
Vâng, Dân mình thật tốt
Sống đúng nghĩa Đồng Bào
Tình Yêu Thương đùm bọc
Quả rất đáng tự hào.
Nhưng, nhìn Dân vật vã
Xiêu vẹo, đỡ đần nhau
Còn vua, quan trốn tiệt
Chả biết chúng chỗ nào.
Đoàn hồi hương lếch thếch
Hốt hoảng và ê chề
Chạy trốn khỏi "vùng dịch"
Dằng dặc, dài lê thê.
Rã rời và đói khát
Vẫn cố lết về nhà
Sài Gòn, nơi đáng sống
Giờ giống thành phố ma.
Dân khắp miền, tứ xứ
Tháo chạy khỏi Sài Gòn
Trong nỗi niềm tuyệt vọng
Tan vỡ giấc mộng con.
Rồi bao giờ hết dịch?
Về nhà, lấy gì ăn?
Rồi làm gì để sống?
Tiền đâu đóng thuế thân?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét